Thầy ơi

Thầy ơi

Tưởng nhớ thầy Phan Huy Ngạn (Phúc Lộc, Vinh Tân, TP Vinh)

TTO – Chiều nay em lại về thăm thầy như bao lần khác. Căn nhà vẫn như xưa, nhưng cánh cửa nhà thầy sao hôm nay lại nặng nề và im lặng đến vậy. Không còn bóng dáng thân quen của thầy ra mở cửa như người cha đón con những lúc đi xa về.

Đất dưới chân em như bỗng đổ sụp xuống, bầu trời như tối sầm lại. Thầy ơi! Vẫn biết thầy đã ở cái tuổi “xưa nay hiếm” nhưng sao lại đột ngột quá thầy ơi! Thầy đã đi thật rồi? Em không tin! Hình như thầy vẫn ở cạnh đây. Rất gần! Bàn tay em vẫn đang cảm thấy hơi ấm tỏa ra từ bàn tay ấm áp của thầy; em vẫn thấy đôi mắt sáng và nhân từ của thầy dõi theo và động viên em. Chính đôi mắt ấy đã soi đường cho biết bao thế hệ học trò…

Thầy vẫn còn cạnh em phải không thầy?

Còn nhớ lần đầu tiên em được gặp thầy. Thật tình cờ và cũng thật bất ngờ. Dường như tạo hóa đã cho em may mắn được gặp thầy. Càng may mắn hơn, đó cũng là lúc mà em cảm thấy chán nản nhất sau cú vấp ngã đầu tiên của cuộc đời, lần em thi rớt đại học.

Lần đầu tiên em được học với một lớp học chỉ có ít người như thế, lần đầu tiên em lại được học những bài học lịch sử với một cảm hứng như thế; và cũng là lần đầu tiên em được học trong một lớp học chan hòa tình cảm đến vậy.

Em rất bất ngờ khi các bạn nói với em thầy là một nhà nghiên cứu lịch sử, từng công tác tại Viện Nghiên cứu khoa học Việt Nam, từng là giảng viên khoa sử – Trường ĐH Sư phạm Hà Nội I, khoa sử – Trường ĐH Vinh…

Khi em được tiếp xúc với thầy, sự gần gũi của thầy khác xa với những tưởng tượng của em về một giảng viên đại học. Càng bất ngờ hơn sau lần chấm bài cho lớp, thầy đã gọi em lại nói chuyện. Thầy kể về những năm tháng học và dạy đại học của mình. Thầy động viên em hãy cố gắng ôn tập tốt, chỗ nào không hiểu cứ hỏi, thầy luôn sẵn sàng giúp đỡ.

Khi đó, thầy đã nói với em một câu mà mãi mãi không bao giờ quên: “Với khả năng của em chỉ có em tự đánh rớt mình mà thôi!”. Thầy biết không, chính lời động viên đó đã giúp em cố gắng rất nhiều. Em chăm viết bài kiểm tra hơn để đưa cho thầy xem. Nhiều lúc em lấy cớ nhà bác em (ở Vinh) có việc bận để được đến chỗ thầy học, để được gặp thầy. Sức khỏe thầy kém rồi lại chăm sóc cô bệnh nặng, nhưng chưa có lúc nào thầy lại từ chối giúp đỡ em. Nhìn tấm gương của thầy em càng vững tin vào con đường mình đã chọn, con đường khoa học lịch sử.

Rồi cuối cùng em đậu vào khoa sử của Trường ĐH Sư phạm Huế. Thầy rất mừng. Nhìn ánh mắt của thầy em thấy ánh lên trong đó một niềm tự hào. Không thể đếm hết biết bao thế hệ học trò đã nhờ bàn tay của thầy dìu dắt, biết bao nhiêu người thành đạt nắm những chức vụ cao. Vậy mà thầy vẫn hết mực quan tâm đến một người học trò nhỏ vô danh như em.

Nhiều lúc em tự hỏi mình tại sao em lại có được diễm phúc như vậy? Phải chăng đối với người học trò nào thầy cũng đối đãi bằng một tấm lòng bao dung và một trái tim nhân hậu? Cũng vì thế mà bất kỳ người nào từng được học với thầy dù ngắn hay dài đều lưu giữ trong mình những kỷ niệm rất đậm nét về thầy. Em cũng từng được nghe nhiều câu chuyện cảm động về tình cảm của những học sinh đối với thầy cô, như của những người con với cha mẹ mình. Dù chỉ được học với thầy trong một thời gian rất ngắn, nhưng em hạnh phúc vì mình cũng là một thành viên trong đại gia đình học trò của thầy.

Mỗi lần từ Huế trở về quê em đều ghé vào nhà thầy, nói chuyện cùng thầy, nghe những lời khuyên tâm huyết của thầy. Thầy chỉ nhận mình là “một cụ già” đi trước để truyền lại cho đời sau những kinh nghiệm về chuyên môn và kinh nghiệm sống của mình. Nói chuyện với thầy không ai nghĩ thầy đã bước sang cái tuổi “xưa nay hiếm”. Bởi thầy không chỉ còn rất minh mẫn về chuyên môn mà trong suy nghĩ và tư duy của thầy cũng rất mới mẻ. Em cảm thấy mình lạc hậu hơn về thời đại khi đứng trước thầy.

Mỗi lần gặp thầy là một lần em cảm thấy mới mẻ hơn, khát khao hơn và thêm tự tin hơn vào bản thân mình. Mới đây thầy còn nói với em thầy sẽ hướng dẫn em hoàn thành khóa luận tốt nghiệp của mình, coi đó như một tâm niệm cuối của thầy. Em cười! Em nghĩ thầy nói đùa. Vì em nghĩ thầy sẽ còn sống lâu. Thầy còn đang có thể cống hiến rất nhiều cho khoa học lịch sử. Nhiều thế hệ học trò đam mê lịch sử cần được gặp thầy để cảm thấy tự tin hơn vào khả năng của mình, tự tin vào nghề nghiệp của mình. Thầy còn trẻ, còn rất sung sức! Em luôn tự nhủ mình như vậy mỗi khi nghĩ về thầy.

Nhưng hôm nay, điều không chờ đợi đã xảy ra! Thầy đã ra đi thật rồi! Mãi mãi… Một sự hụt hẫng rất lớn không chỉ riêng em mà đối với tất cả những ai đã từng một lần được gặp thầy. Giờ đây căn nhà thầy trở nên thật trống trải. Lòng em cũng trống trải như chính căn nhà đó. Còn đâu những lúc được nói chuyện cùng thầy, được nắm lấy bàn tay ấm của thầy, được thầy dặn dò những lời tâm huyết.

Thầy ơi! Giờ đây em vẫn chưa tin vào sự thật này! Tất cả như mới chỉ ngày hôm qua. Hôm qua, trong cơn mơ em vừa được gặp thầy. Thầy vẫn đứng đón em ở cửa, vẫn ánh mắt sáng và nhân hậu đó, vẫn bàn tay ấm đó. Em lại được thầy nói chuyện về lịch sử, về cuộc sống một cách  hồ hởi. Thầy lại bảo em: “Hãy cố gắng lên, thầy tin tưởng ở khả năng của em!”.

Thầy yên tâm, em sẽ quyết tâm để không uổng công thầy đã đặt niềm tin vào em. Em sẽ bước đi trên chính đôi chân của mình. Em sẽ kiên trì đi theo đam mê của cuộc đời mình, đam mê lịch sử. Thầy sẽ luôn ở bên và ủng hộ em phải không thầy?

 

Rate this post
Call Us Now